Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2025

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn

 

Our Unwritten Seoul khắc họa tinh tế những thách thức tâm lý của tuổi 30, từ đó mang lại sự đồng cảm sâu sắc.

  • Mỹ nam Hàn 1 năm đóng 4 phim hot nhất 2025: Nhan sắc "bảnh" thôi rồi, phân thân quay cùng lúc 3 vai diễn 
  • Giàn giụa nước mắt với cảnh bà ngoại an ủi cháu gái trong phim Hàn được khán giả Việt ủng hộ nhất hiện tại 
  • Bom tấn Hàn Quốc hay không chỗ chê gây sốt MXH: Dàn cast tinh hoa hội tụ, nam chính 30 năm vẫn "mãi mận mãi keo" 

Our Unwritten Seoul (Một Seoul Chưa Biết Đến) là bộ phim truyền hình Hàn Quốc mới phát sóng trên tvN và Netflix, gây chú ý nhờ sự trở lại của Park Bo Young trong vai hai chị em sinh đôi Yoo Mi Ji và Yoo Mi Rae – một người sống tự do, nổi loạn, người kia thành đạt nhưng đang rơi vào khủng hoảng tâm lý.

Khi phát hiện chị gái mắc trầm cảm, Mi Ji đã đề nghị cả hai hoán đổi thân phận, mở ra một hành trình chữa lành đầy cảm xúc giữa lòng Seoul. Phim do đạo diễn Park Shin Woo - người từng thành công cùng It’s Okay to Not Be Okay - cầm trịch, kết hợp cùng biên kịch Lee Kang của Youth of May, tạo nên một câu chuyện mang màu sắc trưởng thành và chữa lành nhẹ nhàng. Ngoài Park Bo Young, phim còn có sự tham gia của Park Jinyoung (GOT7) trong vai luật sư Ho Soo và Ryu Kyung Soo trong vai chủ trang trại dâu Sejin.

Sau 4 tập, phim ghi nhận rating 5,9% toàn quốc (cao nhất 6,7%) và đứng đầu khung giờ phát sóng trên tất cả các kênh cáp, đồng thời nhận được điểm 4,2/5 trên Watcha Pedia và 8,8/10 trên Douban – những con số cho thấy sức hút ổn định và sự đồng cảm mà phim mang lại.

Với diễn xuất nội lực của Park Bo Young cùng không khí phim đầy cảm xúc, Our Unwritten Seoul đang dần khẳng định mình là một trong những tác phẩm tâm lý đáng xem nhất hè năm nay!

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 1.

Câu chuyện “mới lớn” tuổi 30

Our Unwritten Seoul khởi đầu với cú hoán đổi thân phận đầy bất ngờ giữa hai chị em sinh đôi Mi Ji và Mi Rae – bước ngoặt vừa dữ dội vừa tinh tế, trở thành đòn bẩy cảm xúc xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Trong một Seoul quen thuộc nhưng cũng xa cách, bộ phim không lựa chọn con đường drama kịch tính mà điềm tĩnh kể lại đời sống thường nhật qua những chi tiết nhỏ nhất: áp lực công việc, tổn thương tinh thần, và nhu cầu được nhìn thấy, được yêu thương. Phim không cố gắng nhấn mạnh điều gì, nhưng lại lặng lẽ khơi gợi những điều rất con người.

Cách tác phẩm khắc họa khủng hoảng tuổi 30 không mới, nhưng lại thấm – bởi nó nói về những điều mà ai rồi cũng từng trải qua. Mi Rae là hình mẫu “con nhà người ta” quen thuộc – học giỏi, đi làm sớm, gồng gánh nợ nần và tự nhủ “chỉ cần cố sẽ ổn”. Nhưng đời thực khác xa những gì ta tính toán. Mỗi ngày của Mi Rae là một chuỗi mỏi mệt lặp lại: gượng cười trong văn phòng lạnh lẽo, im lặng chịu đựng những lời mỉa mai, và trở về nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mi Rae sống vì trách nhiệm, và dưới lớp vỏ hoàn hảo ấy là một người phụ nữ bị bóp nghẹt, không dám để lộ bất kỳ vết nứt nào – bởi cô tin mình không được phép yếu đuối.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 2.

Trái ngược hoàn toàn, Mi Ji – người em từng có năng khiếu thể thao nhưng đánh mất tương lai vì chấn thương – sống cuộc đời phóng túng và không có định hướng tương lai. Không bằng đại học, không công việc ổn định, cô luôn bị nhìn bằng ánh mắt ái ngại, thậm chí là coi thường. Một người đang gắng sống theo kỳ vọng, một người đã từ lâu buông bỏ. Nhưng khi Mi Rae gục ngã vì trầm cảm, chính Mi Ji – người tưởng như vô dụng – lại là người chủ động bước ra khỏi chiếc bóng của mình để cứu lấy chị gái.

Chính ở bước ngoặt này, cú hoán đổi thân phận giữa hai chị em mở ra một hành trình chữa lành đầy bất ngờ. Khi Mi Ji, người em mang ngoại hình giống hệt nhưng tâm thế hoàn toàn khác, thay chị đi làm, cô bước vào môi trường ấy với bản năng sống còn của kẻ từng thất bại. Không mang theo mặc cảm hay nỗi sợ bị đánh giá, Mi Ji dám đáp trả cấp trên, dám từ chối những buổi tăng ca kiểu Hàn và biết cách đặt ra giới hạn cho bản thân. Dù không học giỏi như chị, Mi Ji lại sở hữu trực giác tự do – sự tự do của một người từng rơi xuống đáy, hiểu rõ giá trị bản thân và không ngại thể hiện điều đó.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 3.

Sự hiện diện của Mi Ji trong thế giới của Mi Rae như một giả định sống: nếu chúng ta được sống mà không mang theo nỗi sợ hay mặc cảm, liệu ta có thể trở thành một phiên bản khác tốt đẹp hơn? Và với Mi Rae, dù không trực tiếp chứng kiến, cô cũng dần cảm nhận được sự thay đổi – một phiên bản nhẹ nhõm hơn của chính mình đang tồn tại đâu đó.

Có thể thấy, sự chữa lành mà bộ phim mang đến không đến từ cú twist hay thông điệp lớn lao, mà từ những khoảnh khắc gần như vô hình: một bữa tối gia đình không lời, một lần đứng lên giữa văn phòng, hay một cái ôm bất ngờ mà cần thiết. Những điều nhỏ nhặt ấy không chỉ khiến hai chị em nhìn rõ nhau hơn, mà còn khiến họ đối diện được với chính mình – một hành trình trưởng thành không màu mè nhưng âm ỉ sâu sắc.

Phim cũng không tô vẽ nỗi đau hay biến nó thành bi kịch, mà để nó hiện diện như một phần tự nhiên của đời sống: có đau đớn, có hụt hẫng, nhưng cũng có hy vọng – miễn là ta đủ dũng cảm để dừng lại và nhìn vào chính mình.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 4.

Một mình bốn vai, Park Bo Young làm chủ từng lớp nhân vật

Nếu như kịch bản là phần khung mang đến chất liệu chữa lành cho Our Unwritten Seoul, thì Park Bo Young chính là người thổi hồn cho hành trình ấy bằng một màn trình diễn sâu sắc và tinh tế hiếm có. Không chỉ đảm nhận hai nhân vật là cặp song sinh Yoo Mi Ji và Yoo Mi Rae, nữ diễn viên còn phải thể hiện hai phiên bản khác của mỗi người khi họ hoán đổi thân phận – tức là một mình đóng bốn vai, với cảm xúc, sắc thái và nội tâm hoàn toàn khác nhau. Đây là thử thách không hề nhỏ, nhưng cũng là nơi Park Bo Young chứng minh lý do vì sao cô luôn là một trong những cái tên bảo chứng chất lượng của phim Hàn.

Park Bo Young không diễn vai, cô sống trong nhân vật. Từ Mi Rae bản gốc – người phụ nữ trưởng thành mang vẻ ngoài gọn ghẽ, ánh mắt mỏi mệt, nụ cười cứng nhắc đến mức như không dám thở mạnh – đến Mi Ji nguyên bản – thất nghiệp, luộm thuộm, hay cằn nhằn nhưng mang trong mình một trái tim giàu nhạy cảm – mỗi vai diễn đều có khí chất riêng biệt và được khắc họa bằng những chi tiết nhỏ: cách họ đi bộ, cách nhíu mày khi suy nghĩ, hay kiểu ngước nhìn người khác trong im lặng.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 5.

Sự chuyển hóa càng phức tạp hơn khi Mi Rae “nhập vai” Mi Ji và ngược lại. Dù cùng một khuôn mặt, cùng một ngoại hình, nhưng Park Bo Young khiến người xem không hề bị nhầm lẫn. Khi Mi Rae giả làm Mi Ji, cô vẫn giữ nét gồng mình vốn có của một người quá quen với việc kiểm soát – lúc nói chuyện cố làm ra vẻ thoải mái nhưng ánh mắt luôn dè chừng. Còn khi Mi Ji hóa thân thành Mi Rae, cô để lộ nét ngượng nghịu, vụng về như một kẻ “đóng giả” chính chị mình, và càng về sau, dần trở nên cứng cáp hơn như một Mi Rae được hồi sinh. Chính cách nhập vai tầng tầng lớp lớp ấy khiến diễn xuất của Park Bo Young trở thành điểm nhấn lớn nhất của bộ phim – không phô trương nhưng rất giàu sức nặng.

Sẽ không quá lời nếu nói rằng Park Bo Young chính là linh hồn của Our Unwritten Seoul. Bộ phim chọn tiết tấu chậm, nhiều phân đoạn nội tâm, ít thoại đắt giá – một kiểu diễn xuất rất dễ trở nên mờ nhạt nếu không đủ lực. Nhưng cô không chỉ giữ vững nhịp phim mà còn nâng nó lên, biến mỗi ánh nhìn, cử chỉ đều có trọng lượng. Giữa một kịch bản không quá nhiều cao trào, chính màn trình diễn chạm đến từng nếp gấp cảm xúc của Park Bo Young đã giữ chân khán giả đến phút cuối cùng.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 6.

Chấm điểm: 3.5/5

Không cần đến những nút thắt căng thẳng hay màn thoại đẫm nước mắt, Our Unwritten Seoul vẫn đủ sức khiến người xem cảm thấy được thấu hiểu. Bộ phim như một khoảng nghỉ nhẹ nhàng giữa dòng đời vội vã, khơi gợi sự đồng cảm bằng những chi tiết đời thường, chân thực và tinh tế. Thay vì chạy theo mô-típ kịch tính hay cố gắng gán nhãn thông điệp, phim để nhân vật tự chữa lành qua những va chạm nhỏ với cuộc sống để từ đó cho ta cảm giác được sống thay vì chỉ tồn tại. Phim cũng ghi điểm nhờ sự chọn lựa cách kể tiết chế, không phán xét khủng hoảng cá nhân, mà kiên nhẫn đồng hành cùng từng bước thay đổi – dù nhỏ – trong nội tâm mỗi người.

Tuy vậy, chính sự tối giản và tiết chế đó đôi khi cũng là con dao hai lưỡi. Our Unwritten Seoul không thật sự để lại một cú hích sâu sắc vì thiếu những nút thắt bất ngờ hay lớp kịch bản đủ sắc nét để neo lại trong ký ức khán giả. Các tuyến nhân vật phụ được xây dựng có tiềm năng nhưng chưa được khai thác đến nơi, đôi khi chỉ lướt qua như một công cụ để phản chiếu tâm lý nhân vật chính. Tuyến tình cảm tuy dịu dàng nhưng còn nông, và những nút thắt quá khứ của hai chị em lại được kể lại chóng vánh thay vì trở thành chất liệu chiều sâu cho mạch phim.

Dù không phải là một tác phẩm đột phá, Our Unwritten Seoul vẫn đủ đẹp để khiến người xem muốn sống chậm lại. Và với một bộ phim xoay quanh trưởng thành, có lẽ bấy nhiêu là vừa đủ.

Our Unwritten Seoul: Nếu bạn đang gượng cười nơi văn phòng và bật khóc khi về nhà, thì đây là bộ phim dành cho bạn- Ảnh 7.

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2025

Ơn giời, Disney được cứu rồi!

 

Sau hàng loạt phiên bản live-action thất bại liên tiếp, Disney một lần nữa đã lấy lại được phép màu.

  • Nine Puzzles: Phim trinh thám Hàn lạnh sống lưng, càng xem càng thấy rùng mình 
  • Nỗi ám ảnh live-action: Top 10 phim chuyển thể anime "thảm họa" nhất mọi thời đại 
  • Yadang: Ba Mặt Lật Kèo - Phim Hàn đáng xem nhất 2025, cân não tâm lý đến tận phút chót 

Trong suốt nhiều thập kỷ, cái tên Disney đã trở thành biểu tượng cho những giấc mơ nhiệm màu. Hãng phim của Walt Disney không chỉ tạo ra những bộ phim hoạt hình, mà còn thắp sáng tuổi thơ của hàng triệu thế hệ khán giả toàn cầu bằng trí tưởng tượng, âm nhạc và cảm xúc thuần khiết. Tuy nhiên, kể từ khi làn sóng live-action trở thành chiến lược chủ đạo, những gì từng khiến Disney trở nên đặc biệt lại dần bị đánh mất Sự lạm dụng công thức làm lại vô hồn, cộng thêm tham vọng chính trị hoá tác phẩm, khiến hình ảnh "phép màu Disney" dần mờ nhạt.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 1.

Disney đưa cổ tích thành hiện thực

Trên thực tế, live-action không phải là địa hạt mới với Disney, khi The Jungle Book (Cậu Bé Rừng Xanh) lần đâu được ra mắt vào năm 1994. Tuy nhiên, bước ngoặt thực sự đến vào giữa những năm 2010, khi hãng quyết định tái sinh kho tàng hoạt hình kinh điển bằng công nghệ đỉnh cao và cách kể chuyện hiện đại. Trong bối cảnh thị trường điện ảnh đang chứng kiến sự trỗi dậy mạnh mẽ của các vũ trụ điện ảnh như Marvel, DC Disney chọn một con đường khác là đánh thức ký ức của hàng triệu thế hệ.

Đây được xem là một chiến lược cực kỳ khôn ngoan khi họ không chỉ làm lại những phiên bản hoạt hình, mà biến mỗi phim live-action thành một lời tri ân giàu cảm xúc dành cho thế hệ đã trưởng thành cùng các bản gốc. Cốt truyện được giữ nguyên tinh thần, nhưng thêm chiều sâu cho nhân vật, mở rộng thế giới quan và đặc biệt là tận dụng tối đa tiến bộ kỹ xảo CGI để biến cổ tích thành hiện thực thuyết phục.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 2.

Cinderella (2015), The Jungle Book (2016) và Beauty and the Beast (2017) là ba cột mốc quan trọng trong giai đoạn đỉnh cao của chiến lược live-action tại Disney. Mỗi tác phẩm đều đạt thành công thương mại ấn tượng, cho thấy công thức làm mới kinh điển không chỉ hiệu quả về doanh thu mà còn tạo được tiếng vang văn hóa. Đáng chú ý nhất là Beauty and the Beast, phiên bản người đóng đã vượt mốc 1,26 tỷ USD doanh thu toàn cầu, trở thành một trong những phim nhạc kịch ăn khách nhất mọi thời đại. Thành tích này củng cố niềm tin rằng nếu được xử lý đúng cách, các câu chuyện cổ tích quen thuộc hoàn toàn có thể sống lại mạnh mẽ trong thế kỷ 21.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 3.

Yếu tố tạo nên sức hút vượt trội cho loạt phim live-action thời kỳ đầu không chỉ nằm ở tên tuổi thương hiệu hay nội dung quen thuộc, mà đến từ cách Disney nâng tầm trải nghiệm thị giác và cảm xúc. Công nghệ giữ vai trò trung tâm trong quá trình tái sinh các biểu tượng hoạt hình. Với kỹ xảo CGI hiện đại, thiết kế bối cảnh công phu và phần âm nhạc được phối khí lại tinh tế, những không gian huyền thoại như cung điện của Belle, khu rừng nhiệt đới của Mowgli hay vũ hội lộng lẫy của Lọ Lem được tái hiện một cách thuyết phục và sống động. Khán giả không chỉ được gợi nhớ ký ức, mà còn thực sự tin vào thế giới cổ tích ấy, bởi nó được kể lại bằng ngôn ngữ điện ảnh hiện đại, với nhân vật có chiều sâu tâm lý hơn, thông điệp đạo đức rõ ràng hơn và cảm xúc được dẫn dắt một cách mạch lạc. Live-action lúc này không đơn thuần là bản sao người thật, mà là sự tái diễn giàu tinh thần điện ảnh, biến hoài niệm thành trải nghiệm mới.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 4.

Khi Disney đánh mất cảm xúc

Sau chuỗi thành công chói lọi, Disney đã sa vào cái bẫy muôn thuở của mọi đế chế sáng tạo - sự lặp lại vô hồn. Từ một phương tiện nghệ thuật đầy tâm huyết để tái hiện ký ức, live-action đã bị biến thành dây chuyền sản xuất công nghiệp. Những biểu tượng tuổi thơ bị vắt sữa một cách vô hồn, bị bóp méo bởi cùng một công thức cũ kỹ được phủ lên lớp sơn công nghệ hào nhoáng nhưng hoàn toàn trống rỗng cảm xúc. Dấu hiệu sa sút ngày càng rõ rệt khi cốt truyện thiếu chiều sâu, nhân vật đơn giản hóa, và thế giới cổ tích trở nên lạnh lẽo, vô vị.

The Lion King (2019) là ví dụ tiêu biểu. Với doanh thu lên tới 1,6 tỷ USD tưởng chừng đây là tiếp tục là một thành công thương mại của Disney. Thế nhưng bộ phim, mặt khác lại lại nhận làn sóng chỉ trích dữ dội khi đánh mất linh hồn tác phẩm gốc. Trong nỗ lực tái hiện mọi thứ như thật, Disney tạo ra một thế giới đẹp nhưng vô hồn, Simba với ánh mắt mắt không còn xúc cảm và Mufasa không thể chạm đến trái tim người xem như năm 1994.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 5.

Cú trượt dốc tiếp tục đến với Mulan (2020), dù được kỳ vọng mở rộng tầm ảnh hưởng tại thị trường châu Á nhưng lại thất bại toàn diện vì xa rời tinh thần nguyên tác. Việc loại bỏ Mushu, các bài hát, và cố gắng nghiêm túc hóa câu chuyện đã khiến phim mất đi tính hấp dẫn. Bản sắc Trung Hoa cũng bị thể hiện một cách máy móc, còn câu chuyện thì xa rời cảm xúc nguyên bản, khiến khán giả Đông – Tây đều lạc lõng.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 6.

Đỉnh điểm là Pinocchio (2022), nơi Disney gần như mất phương hướng. Dù có Tom Hanks và đạo diễn Robert Zemeckis, bộ phim vẫn chỉ là một bản sao mờ nhạt, thiếu cảm xúc, thiếu sáng tạo và thiếu cả lý do để tồn tại.

Thông điệp xã hội trở thành gánh nặng cho những câu chuyện cổ tích

Bên cạnh việc lạm dụng công nghệ, một trong những sai lầm đáng kể của Disney trong loạt phim live-action gần đây là quá sa đà vào yếu tố chính trị. Nỗ lực đưa thông điệp đa dạng, bình đẳng và hòa nhập vào tác phẩm lại thường bị triển khai một cách gượng ép. Thay vì làm giàu thêm chiều sâu câu chuyện, các thông điệp này đôi khi trở thành gánh nặng, khiến nội dung bị loãng, cảm xúc thiếu chân thực và bản sắc nguyên bản bị mờ nhạt. Đáng tiếc, thay vì mở rộng kết nối với khán giả mới, Disney lại đánh mất sự đồng cảm từ chính những người từng lớn lên cùng cổ tích. 

The Little Mermaid (2023) là minh chứng rõ nét nhất cho thất bại trong chiến lược của Disney. Việc lựa chọn Halle Bailey, một nữ diễn viên da màu vào vai nàng tiên cá Ariel đã tạo nên làn sóng phản ứng dữ dội trên mạng xã hội. Không ít người cho rằng sự thay đổi này không dựa trên tinh thần câu chuyện gốc mà mang tính ép buộc về mặt chính trị. Những hashtag như #NotMyAriel xuất hiện rầm rộ, thể hiện sự phản đối từ một bộ phận khán giả trung thành với phiên bản cổ điển.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 7.

Gần nhất là Snow White (2024) với sự tham gia của Rachel Zegler, một diễn viên gốc Latin.  Lần này, Disney không chỉ thay đổi màu da và văn hóa của nhân vật Bạch Tuyết, phiên bản mới còn được biên kịch lại với góc nhìn nữ quyền đậm nét hơn. Thậm chí nữ diễn viên còn còn công khai chỉ trích bản hoạt hình gốc là "lỗi thời và độc hại", khiến công chúng phẫn nộ. 

Tuy nhiên, vấn đề không đơn thuần chỉ nằm ở sự đa dạng hay chính trị hóa. Khán giả phản ứng mạnh vì Disney dường như đặt thông điệp xã hội lên trên chất lượng câu chuyện và sự chân thật trong cảm xúc. Các phiên bản này không chỉ khiến nhiều người xem cảm thấy xa lạ mà còn làm giảm đi sự đồng cảm và kết nối vốn là linh hồn của những câu chuyện cổ tích.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 8.

Lilo & Stitch 2025 - Lời hồi đáp đúng lúc của Disney 

Sau hàng loạt những tác phẩm vướng tranh cãi, Lilo & Stitch (2025) bất ngờ trở thành điểm sáng hiếm hoi. Không chạy theo chiêu trò hay thông điệp xã hội phô trương, bộ phim chinh phục khán giả nhờ sự tử tế trong cách kể chuyện và sự trân trọng nguyên bản. Đạo diễn Dean Fleischer Camp giữ gần như trọn vẹn tinh thần bản hoạt hình năm 2002, từ khung cảnh Hawaii đậm bản sắc đến thiết kế dễ thương của Stitch. Kịch bản được tinh chỉnh nhẹ, bổ sung chiều sâu cho các tuyến nhân vật mà vẫn giữ nguyên thông điệp "Ohana nghĩa là gia đình, và gia đình nghĩa là không ai bị bỏ lại phía sau".

Bên cạnh nội dung được xử lý tinh tế, dàn diễn viên trẻ mang lại sức sống mới cho phim. Maia Kealoha trong vai Lilo chạm đến cảm xúc với diễn xuất vừa ngổ ngáo vừa chân thật, được giới chuyên môn đánh giá là “trái tim” của bộ phim. Stitch – sinh vật CGI do Chris Sanders tiếp tục lồng tiếng – vẫn giữ nguyên nét nghịch ngợm đáng yêu. Tuyến phụ như đặc vụ Cobra Bubbles (Zach Galifianakis), “nhà khoa học điên” Jumba (Courtney B. Vance) hay chàng David (Kaipo Dudoit) tuy xuất hiện vừa đủ, nhưng đều góp phần làm đầy thế giới cảm xúc, hài hước và ấm áp của Lilo & Stitch.

Ơn giời, Disney được cứu rồi!- Ảnh 9.

Thành công của Lilo&Stitch cũng là một minh chứng cho thấy khán giả không chống lại sự đa dạng mà họ phản ứng với sự gượng ép, với những thay đổi xa rời tinh thần nguyên bản. Một câu chuyện cổ tích chỉ thực sự chạm đến trái tim khi nó được kể bằng cảm xúc chân thành, không phải bằng những thông điệp xã hội gán ghép một cách máy móc. Bởi khi cổ tích không còn là tấm gương phản chiếu ước mơ và ký ức, mà trở thành công cụ tuyên truyền khô khan, thì điều mất đi không chỉ là nghệ thuật kể chuyện mà là niềm tin khán giả từng dành trọn cho Disney.

 

Đăng Ký Học

Thông tin liên hệ

Hotline: 0916 955 085 – 093 2269 135

Địa chỉ:213 Cao Đạt,P1,Q5,TP HCM

Hình Ảnh